Tóc Nâu

ANH LẮNG NGHE BIỂN KỂ...






Có mùa xuân không anh,
Khi nắng vàng chan chứa.
Sóng biển dạt dào đưa cảm xúc lâng lâng,
Thương nhớ lắm khi mùa đang khởi nhụy.
 
Hôm qua cạn đông, hỏi anh có thấy?
Chợt giây phút nào vương dậy hương xưa?
Ta đi qua rồi ngần ấy ngày mưa,
Thì chút nắng cũng đủ mua nỗi nhớ!
 
Với từng ngày nghe nhịp tim biển thở
Lộng gió chiều, bao bỡ ngỡ còn đây
Vẫn là mình buông lỏng đôi vòng tay,
Theo gió biển bay theo ngày nhuộm nắng.
 
Ở vô cùng chỉ còn là khoảng lặng
Anh và em, miền trắng xóa trăm năm
Ta về đâu những dấu bước âm thầm,
Còn là của nhau giữa muôn trùng khoảng cách?!
 
Biển vẫn thế, có bao giờ oán trách
Dòng thủy triều ôm ấp mãi lời ru,
Sóng cát nào quên được cuộc viễn du
Giữa lòng biển, từ nghìn xưa đã thế...
 
Hôm nay về mượn mây trời em vẽ,
Bức họa tình pha màu nắng đang lên
Vàng ngất ngây như xưa nọ ...chúng mình.
Nhờ gió thổi mang về anh tất cả...
 
Nhận đi anh, xem như em hoàn trả
Một chút gì, hoài lạ lẩm với em...
Ở những khi nắng rơi rụng bên thềm
Là sóng nhớ lại tràn bờ đến thế!
 
Chuyện chúng mình anh lắng nghe biển kể...
 
Tóc nâu

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 4 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "ANH LẮNG NGHE BIỂN KỂ..."